Nhật ký thiêng liêng 16.6.2025:
Hy lễ mẹ cha trong ngày dâng hiến
———————-
Giữa muôn sắc màu của ngày trọng đại,
mẹ dịu dàng trong tà áo dài còn vương hương vải,
che đi phần khắc khổ của dáng người đã trải bao mùa nắng mưa.
Nụ cười tươi, mãn nguyện, thật là xinh.
Trong ánh mắt là đôi giọt lệ lưng chừng.
Mái tóc xanh đã ngả màu sương khói.
Bên cạnh mẹ là ba.
Người đàn ông cương nghị, ít khi nói nhiều,
đôi mắt hôm nay dịu dàng, lén nhìn con một cách vụng về.
Cả hai đứng bên con. Như bóng với hình.
Rực rỡ, dịu dàng.
Oai nghiêm mà ấm nồng.
Môi nín câm, mà như đang dâng lên tất cả.
Tiếng đàn vút cao. Lời ca vang ngân.
Đoàn rước khởi hành. Thánh lễ bắt đầu.
Nhịp nhàng. Trang nghiêm. Sốt mến.
Và tim con bỗng rộn lên, từng nhịp thổn thức.
Mắt con rưng rưng, lệ rơi lã chã, chẳng kịp giấu đi:
Mẹ là cả bầu trời con thương mến,
là tiếng ru ngày nhỏ con chưa hiểu hết.
Ba là bờ vai con luôn tìm về,
là bàn tay âm thầm đưa con qua những ngày giông gió.
Giữa bạch lạp lung linh,
giữa tiếng ca nhẹ nhàng bay lên vút cao, lay cả ban mai tinh khôi,
lòng con mở ra…
Tựa đóa hồng tươi trinh nguyên nghiêng mình trước Thánh Ý.
“Thần nhạc dìu con lên,
hồn con lâng lâng niềm vui tận hiến.
Trái tim giờ đây mở ngỏ,
ướp muôn hương nhiệm lạ.
Tình yêu con dâng, Ngài ơi…”
Con biết, niềm vui con có hôm nay
là hồng ân cao quý,
được dệt bằng hạnh phúc lặng thầm của mẹ,
và được ủ bằng ánh mắt trầm mặc của ba.
Ơn gọi của con không khởi đi từ nhà nguyện,
mà từ căn bếp nhỏ, nơi nồi cơm lặng lẽ sôi trong chiều mưa gió.
Không bắt đầu bằng tiếng hát thánh ca,
mà bằng câu ru mẹ à ơi giữa trưa hè yên ả.
Không thắp lên bởi ánh đèn cung thánh,
mà bởi ánh mắt ba nhìn theo con từ cửa ngõ,
và bàn tay mẹ run run nắm tay con hôm ra bến xe chiều,
dúi vội vài đồng bạc nhàu nhĩ:
vừa đủ mua tấm vé,
vừa đủ làm ấm tay con giữa đời còn nhiều gió sương.
Ơn gọi ấy còn được gieo mầm
từ những lần mẹ nín nhịn khi hàng xóm lỡ lời nặng nhẹ.
Từ những buổi họp xứ ba không tranh luận điều gì,
chỉ là người ở lại sau cùng dọn ghế, xếp bàn, tắt đèn.
Từ những hôm mẹ bán thêm vài mớ rau, chắt chiu từng nghìn lẻ,
để có thể gửi cho con một chuyến xe về thăm nhà.
Từ những mùa giáp Tết, cả nhà không dám mua gì mới,
chỉ vì muốn dành phần tốt nhất cho con đi trọn con đường Chúa gọi.
Những ngày tập tu xa nhà,
con nhớ căn bếp cũ,
nhớ dáng mẹ cong cong, lụi cụi bên nồi canh cua đồng thơm hương khói,
chắt chiu từng bữa cơm nuôi cả một gia đình,
lặng lẽ thắp lên cả một giấc mơ.
Mỗi lần trời trở lạnh, con biết xương cốt ba lại đau âm ỉ.
Nhưng ba không than vãn, không đi khám,
chỉ lặng lẽ uống vài viên thuốc từ đợt trước,
rồi lại lom khom ra vườn, như thể chẳng có gì.
Con biết mẹ âm thầm ngoài ruộng,
vừa trồng xong luống rau lại lo tấm áo cho em đến lớp.
Không ai dạy con sống đời hiến dâng,
nhưng con đã học từ mái nhà yêu dấu:
sống cho ai đó hơn chính mình,
yêu mà không giữ,
trao đi mà chẳng mong hồi đáp.
Gia đình là thánh đường đầu tiên của con.
Nơi con học quỳ xuống không vì sợ hãi,
mà vì biết ơn.
Nơi con học yêu không để nắm giữ,
mà để biết buông tay đúng lúc.
Nơi con học nhẫn nhịn mà không kêu ca trách cứ.
Hôm nay, con bước lên dâng mình.
Nhưng thật ra… có cả ba mẹ bước cùng con.
Không mặc áo dòng, không lời khấn hứa,
chỉ là tấm lòng son,
lặng lẽ nhưng tròn đầy.
Ba mẹ không tuyên khấn,
nhưng ba mẹ đã hiến dâng.
Âm thầm. Trong tim.
Không kèn, không trống.
Chỉ có Chúa biết.
Con tưởng rằng ơn gọi là chuyện riêng mình con,
là tiếng gọi thầm kín chỉ riêng con,
là hồng ân Chúa ban riêng cho con.
Mà hoá ra,
cả nhà đã cùng đi một đoạn đường.
Một đoạn dài, lặng, và đầy yêu thương.
Mỗi nhịp thở của con là chao nghiêng lòng mẹ.
Mỗi bước chân con đi là một khoảng lặng nơi trái tim ba.
Và con hiểu:
sự hiến dâng của con hôm nay
không chỉ là lời đáp trả với tiếng gọi linh thiêng,
mà còn là hoa trái của bao mùa gieo trồng âm thầm,
từ đôi tay mẹ,
từ ánh nhìn ba,
từ ngôi nhà bé nhỏ nơi con lớn lên
giữa lặng lẽ và thương yêu.
Ơn gọi của con
cũng là hy lễ đời ba mẹ.
Không áo dòng, không thánh lễ riêng,
chỉ có từng ngày sống tử tế,
từng nhịn nhục không lời,
từng hy sinh nhỏ không ai hay biết.
Tình yêu ấy,
như ngọn nến âm thầm cháy trong đêm.
Không màu mè, không hào nhoáng, chẳng phô trương,
nhưng là ngọn hải đăng
soi con đi trọn hành trình hiến dâng.
——————-
Antonio Nguyễn Quang Tuấn
(Lễ khấn dòng Mến Thánh Giá Vinh 16/6/2025)